Vantai24h - 06/12/2014 - Đối với tôi, cung đường vận chuyển hàng hóa từ Hà Nội đi Đồng Nai đã trở nên quá quen thuộc. Mặc dù không sinh ra và lớn lên ở Đồng Nai, nhưng mảnh đất này lại có duyên với tôi đến lạ kỳ. Cung đường vận chuyển đó tôi nắm chắc trong lòng bàn tay, thông thuộc đến từng cái ổ voi, ổ gà. Thấm thoát cũng đã 15 năm trôi qua, chừng ấy năm ngồi trước vô lăng, chừng ấy năm chinh phục mọi nẻo đường Tổ quốc, nhưng lòng yêu nghề của tôi sẽ không dừng lại ở chừng ấy năm, mà nó sẽ theo tôi suốt cuộc đời này.
Phải nói rằng, trong cuộc sống của mỗi người, không thể thiếu một chữ “duyên”, vợ chồng sống với nhau là “duyên số” , Tôi đến với nghề tài xế cũng là nhờ “duyên” và Tôi được vào làm việc, được góp sức cho Vantai24h suy cho cùng cũng vẫn do cái “duyên” đó mà thôi. Người bắc cầu đưa tôi đến với nghề không ai khác chính là chị gái tôi”. Rất nhiều người sẽ nghĩ ngay rằng chị gái tôi làm một công việc nào đó liên quan đến vận tải, xe cộ... Nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại. Chị gái tôi là công nhân viên chức Nhà nước, vì thương các em làm việc lao động chân tay vất vả, quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời nên đã quyết định đầu tư cho tôi đi học lái xe.
Thời bấy giờ, một triệu đồng cũng là số tiền không ít, vậy mà chị chấp nhận bớt ăn, bớt tiêu, dành tiền cho tôi đi học lái xe. Và rồi theo lời chị, tôi đi học, đổi nghề, đổi một phương trời mới. Sau khi tôi lấy bằng, chị gái lại tiếp tục vay mượn tiền cho tôi để góp vốn với thằng bạn, mua chung một chiếc xe 5 tạ. Lần đầu tiên được ngồi lái trên chính chiếc xe của mình, cảm giác thật hạnh phúc vô cùng. Đến tận bây giờ, mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn cảm nhận được sự hạnh phúc đó. Rồi dần dần, bạn tôi rút vốn và chỉ còn mình tôi chủ quản chiếc xe. Phải công nhận nghề lái xe rất nguy hiểm và khắc nghiệt, ăn, ngủ nghỉ không theo ý mình. Chiếc xe trở thành ngôi nhà thứ 2 của tôi từ lúc nào không hay. Khắc nghiệt như thế, vất vả là vậy nhưng tôi lại vô cùng hứng thú và ngày càng hay say với nghề. 2 năm sau, tôi tiếp tục đầu tư thêm con xe thứ 2. Và rồi những con xe cứ nối tiếp nhau về đậu tại bãi xe nhà tôi. Cảm giác được sở hữu 4 – 5 con xe tải loại 1,5 tấn khiến tôi không ngừng đặt mục tiêu lớn hơn cho mình.
Tôi cũng đã từng được sở hữu những chiếc xe giống như vậy
Khi đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp thì khó khăn bắt đầu nảy sinh. Kinh tế suy thoái, thêm vào đó những chiếc xe tải cỡ nhỏ mọc lên như nấm, vì vậy việc làm ăn cũng trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Phải bán đi một chiếc xe đối với tôi nó nặng nề như mình mất đi một cánh tay. Nhưng biết làm sao hơn, cuộc sống là vậy. Thương trường như chiến trường, phải chấp nhận, người xưa vẫn có câu “lùi một bước để tiến ba bước”. Vì vậy, niềm hi vọng của tôi không bao giờ tắt.
Nhưng rồi đáp trả sự lạc quan của Tôi là chiếc xe thứ 2 tiếp tục được bán thanh lý. Tôi bắt đầu lo lắng, bởi gánh nặng gia đình đang đặt hết lên vai. Nếu cứ đà này, chi tiêu gia đình sẽ hạn hẹp hơn. Vợ tôi thấy vậy cũng muốn đi làm để san sẻ nỗi lo với chồng. Là một người đàn ông, tôi không muốn vợ phải mệt mỏi vì những gánh nặng kinh tế. Với tôi, niềm vui được về nhà ăn cơm với vợ và các con, ngắm nhìn các con mình lớn lên từng ngày là một hạnh phúc, là nguồn động viên tôi vững lái trên mỗi nẻo đường. Do vậy, dù khó khăn chồng chất nhưng tôi vẫn phải tự an ủi bản thân, nước nổi thì thuyền nổi, nước ngập tới đâu mình chạy tới đó. Vào năm 2012, từ 5 cái xe, tôi chỉ còn lại 2 chiếc. Bài toán kinh doanh ngày càng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Để có thể gỡ rối không phải là chuyện chốc nhát, một sớm một chiều là có thể giải quyết.
(Hết phần 1)
PR: Thùy Liên