Vantai24h – 25/04/2014- Công việc của tôi hiện nay là phụ trách đội xe chuyên cho thuê xe tải vận tải và trực tiếp vận chuyển hàng hóa hai chiều Hà Nội đi Hạ long - Móng Cái. Giờ đây, tuyến đường Quốc lộ 18, Quốc lộ 5 từ Hà Nội đi Hải Phòng, Quảng Ninh và ngược lại đã quá quen thuộc với tôi
Giờ thì tôi đã có việc làm rất ổn định và một gia đình hạnh phúc sau nhiều năm lăn lộn ngoài vùng biên giới Móng Cái (Quảng Ninh) lang thang kiếm sống. Công việc của tôi hiện nay là phụ trách đội xe vận tải và trực tiếp
vận chuyển hàng hóa hai chiều Hà Nội đi Móng Cái. Giờ đây, tuyến đường Quốc lộ 18, Quốc lộ 5 từ Hà Nội đi Hải Phòng, Quảng Ninh và ngược lại đã quá quen thuộc với tôi. Các địa danh trong TP Móng Cái như phường: Hòa Lạc, Trần Phú, Ka Long, Ninh Dương, Trà Cổ, Hải Yên, Hải Hòa, Bình Ngọc; hay các xã: Bắc Sơn, Hải Tiến, Hải Đông, Hải Xuân, Hải Sơn, Quảng Nghĩa, Vạn Ninh,
Vĩnh Thực, Vĩnh Trung… tôi thuộc như chính quê hương của mình. Tôi bằng lòng với công việc và mức thu nhập hiện nay. Động lực để tôi vươn lên làm tốt công việc đang làm được bắt đầu bằng một kỷ niệm cách đây hơn mười năm.
Ngày đó, sau khi học xong PTTH và thi trượt đại học, tôi quyết định ra ngoài Móng Cái làm thuê. Do gia cảnh chẳng khá giả nên mục đích của tôi là kiếm nghề tạm thời, tích lũy được lưng vốn kha khá sẽ tiếp tục đi học tại chức, chuyển sang một công việc khác, cơ bản, ổn định và có tương lai lâu dài hơn. Móng Cái là thành phố vùng biên năng động, sầm uất, khác rất nhiều so với làng quê bình yên mà tôi đã lớn lên. Người dân nơi đây chủ yếu làm nghề buôn bán. Dân tứ xứ đổ về đây kiếm việc làm rất đông, vì thế mà an ninh chính trị nơi đây cũng vô cùng phức tạp. Nhờ người quen giới thiệu, tôi được nhận làm công cho một gia đình ở khu vực chợ Móng Cái. Công việc của tôi là áp tải hàng từ bên kia biên giới về, sau đó sắp xếp gọn gàng rồi lại giao hàng cho các thương lái Thái Bình, Nam Định, Thanh Hóa, Hà Nội, Hà Tây, Hà Nam… Thu nhập của tôi lúc đó cũng khá, ngoài chi tiêu cá nhân tôi còn dành một ít gửi về cho mẹ ở quê. Thấy tôi thật thà, chăm chỉ, chịu khó, nên gia chủ rất tin dùng. Có ngày, vì bận công việc họ giao cho tôi thực hiện gần như tất cả các bước khi giao dịch với khách hàng. Có khi tôi nhận cả mấy trăm triệu trả cho chủ hàng bên kia biên giới và nhận lại tiền mua từ khách trong nước rồi giao lại cho chủ nhà mà không mất một chinh nào.
Thời gian trôi đi, gia đình chủ tôi ngày càng khấm khá, khách hàng cũng ngày càng nhiều hơn. Trong khi thu nhập của tôi tăng chẳng được bao nhiêu. Nhiều đêm, mặc dù rất mệt mỏi sau ngày làm việc căng thẳng, nhưng tôi chẳng thể nào chợp mắt. Tôi trằn trọc bởi bị mặc cảm với suy nghĩ về thân phận của kẻ làm thuê. Phải làm cách gì để kiếm thêm tiền. Nhưng lấy đâu ra thời gian dư thừa cơ chứ. Cuối cùng tôi quyết định làm cách nào đó biến báo khi giao nhận hàng, để có thêm lợi nhuận. Nghĩ là làm, những ngày sau đó, thỉnh thoảng giao dịch với khách hàng, tôi kênh một vài giá so với giá chuẩn mà chủ nhà đã quy định để thu chênh lệch. Thấy chủ nhà không để ý, tôi làm nhiều hơn. Đương nhiên là thu nhập của tôi cũng cao hơn trước.
Khoảng 5 tháng sau thì việc làm của tôi bị chủ nhà phát hiện. Ông chủ hơn 60 tuổi gọi tôi lên phòng và nói:
- Móng cái là vùng buôn bán. Ngoài pháp luật còn một thứ luật bất thành văn, phải tự xử nếu để bị mất danh dự và uy tín. Tôi thấy cậu thật thà, chất phát, đã từng xả thân cứu tôi thoát chết khỏi vụ tai nạn mới đây, nhưng vì suy nghĩ nông nổi nên tôi cho cậu chọn một trong hai phương án: Một là, trả lại tiền, chấp nhận bị chặt ngón tay út rồi ở lại đây lập nghiệp. Hai là, cầm tiền về quê và cấm được quay lại Móng Cái vĩnh viễn. Sau một hồi suy nghĩ tôi quyết định chọn phương án 1. Tuy nhiên, may mắn đã mỉm cười với tôi khi ông chủ quyết định hoãn thi hành án 6 tháng với điều kiện tôi phải đi học lái xe hạng C.
Nói là làm, ngày tôi nhận giấy phép lái xe cũng là ngày ngón tay út bàn tay trái của tôi ra đi. Hôm đó rất đông người đến chứng kiến. Trong gian nhà to, ông chủ ngồi giữa, xung quanh là một vài người bạn cùng góp vốn làm ăn lâu năm với gia chủ. Ông chủ nói to.
Trong thời gian làm thuê, lợi dụng sự tin tưởng của tôi, tên này đã có hành vi gian lận, kê giá cao hơn giá thực bán để thu lợi bất chính. Hắn đã nhận tội và nhận hình phạt thứ nhất. Tôi mời các vị đến đây là để chứng kiến việc này. Xin hỏi, có ai thắc mắc gì không?
Chờ cho mọi người yên lặng, ông chủ tôi tiếp tục, dọng đều đều.
- Nếu không có ai thắc mắc, xin phép được tổ chức hành xử theo luật. Người đâu, chuẩn bị.
Một thanh niên tôi chưa từng biết mặt nhanh nhẹn đi đến và lôi tôi tới một chiếc đôn đặt giữa phòng có phủ một tấm vải trắng chùm kín mặt ghế. Trên mặt tấm vải là một thanh gỗ hình chữ nhật đã bào nhắn. Người thanh niên bắt tôi quỳ xuống rồi cầm gón tay út của tôi dí lên mặt khúc gỗ. Một người đàn ông to cao mặc quần áo đen, bịt kín mặt chỉ hở mỗi đôi mắt sắc lạnh tiến lại phía tôi. Anh ta cầm một cái khay inox, trên đó có một con dao trắng, một khúc gỗ tròn dài. Một tấm vài đen được choàng lên mặt bịt kín đôi mắt của tôi. Cánh tay kia của tôi cũng bị ai đó khóa lại sau lưng. Người tôi cứng đờ như khúc gỗ. Tôi cảm nhận rõ mồ hôi chảy thành giọt sau lưng áo. Từ đó tôi không còn nhìn thấy gì.
Sau khi cảm thấy lạnh lạnh ở ngón tay út, tôi nghe tiếng hô khô khốc của ông chủ:
- Xử.
Tôi lại nghe một tiếng đập khô khốc sát bên tai. Cảm giác đau đớn buốn lên tận óc, ngấm vào từng đường gân thớ thịt. Các cơ trên người tôi co cứng. Tôi rú lên một tiếng đau đớn, nước mắt trào ra. Rồi ai đó xốc lách tôi đứng lên. Có ai đó băng vết thương ở ngón tay cho tôi.
Nửa tháng sau, khi vết thương đã tạm ổn, ông chủ lại gọi tôi lên nhà và nói:
- Giờ ta giao cho anh chiếc xe tải kia. Anh có nhiệm vụ chở hàng theo kế hoạch của ta. Thời gian không chở hàng anh được sử dụng tùy thích. Ta sẽ trả lương xứng đáng với công bỏ ra.
Từ đó tôi gắn bó với vô lăng của chiếc xe tải ấy mà không giám tơ tưởng đến một điều gì khác. Có điều lạ là, tất cả các chuyến hàng tôi vận chuyển từ Móng Cái về Hà Nội hoặc đi đâu đó đều có cô con gái út của ông chủ đi cùng, mặc dù cô ta chẳng làm việc gì cả. 3 năm sau tôi cưới vợ. Vợ tôi không ai khác chính là cô con gái của ông chủ. Từ đó công việc làm ăn của tôi cứ đều đều. Với số vốn gia đình hai bên cho trong ngày cưới, cùng với sự thu vén và tích cực trong làm ăn, giờ thì tôi đã là ông chủ của một đội xe tải 6 chiếc từ 5 - 25 tấn, chuyên vận tảihàng từ Móng Cái đi các nơi ở miền Bắc và cả ở miền Trung và miền Nam. Vợ tôi có một ki-ốt bán quần áo, vải vóc ở chợ TP Móng Cái. Mới đây, sau khi làm lễ tang cho bố vợ xong, mẹ vợ mời vợ chồng tôi đến và cho tôi biết một tin quan trọng. Bố vợ tôi là một người sùng tử vi, ông đã bí mật điều tra lai lịch ngày sinh tháng đẻ của tôi ở quê. Sau khi nhờ một thầy tử vi có tiếng bên kia biên giới xem giúp, thấy mệnh của tôi hợp với cô con gái út trong gia đình rất hợp nên ông đã có ý tác thành cho chúng tôi. Sau này, mặc dù tôi phạm luật, nhưng ông đã tìm cách giữ tôi ở lại, mặc dù hành động của tôi đáng bị loại bỏ. Ông tin rằng tôi sẽ mang lại hạnh phúc cho cô con gái út rất đỗi yêu quý của mình. Sau đó, mẹ vợ đưa cho tôi một chiếc hộp rất đẹp. Bà nói:
- Sau lễ một trăm ngày mất của ông ấy, các con mới được mở lắp chiếc hộp này rồi sau sẽ biết phải làm gì.
Sau khi làm lễ cúng 100 ngày cho bố vợ, tôi quyết định mở lắp chiếc hộp mẹ vợ đưa hôm nào. Khi mở tờ giấy bên trong ra tôi mới biết rằng, cả hai chiếc lọ ấy đều đựng đầu những ngón tay út ngâm phóc-mon, một của tôi và một của bố vợ tôi.
PR: Đức Tâm